KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN
DANH HIỆU CỦA ĐỊA NGỤC
PHẨM THỨ NĂM
PHỔ HIỀN HAN HỎI.
Lúc đó, Ngài Phổ-Hiền Bồ-tát thưa cùng Ngài Địa-Tạng Bồ-tát rằng: “Thưa Nhơn Giả! Xin Ngài vì Trời, Rồng bát bộ và tất cả chúng-sanh ở hiện tại cùng vị lai, mà nói danh hiệu của những địa ngục là chỗ thọ báo của hạng chúng-sanh bị tội khổ ở trong cõi Ta-bà cùng Diêm-Phù-Đề nầy, và nói những sự về quả báo không lành. Làm cho chúng-sanh trong thời mạt pháp về sau nầy biết rõ những quả báo đó”.
Ngài Địa-Tạng Bồ-tát đáp rằng: “Thưa Nhơn Giả! Nay tôi nương oai thần của đức Phật cùng oai lực của Ngài mà nói danh hiệu của các địa ngục, cùng những sự về tội báo và ác báo.
DANH HIỆU CỦA ĐỊA NGỤC. Thưa Nhơn Giả! Phương Đông của Diêm-Phù-Đề có dãy núi tên là Thiết Vi. Dãy núi đó tối thẩm không có ánh sáng của mặt trời, mặt trăng, trong đó có địa ngục lớn tên là Cực Vô Gián.
Lại có địa ngục tên là Đại A Tỳ, lại có địa ngục tên là Tứ Giác, lại có địa ngục tên là Phi Đao, lại có địa ngục tên là Hỏa Tiễn, lại có địa ngục tên là Giáp Sơn, lại có địa ngục tên là Thông Thương.
Lại có địa ngục tên là Thiết Xa, lại có địa ngục tên là Thiết Sàng, lại có địa ngục tên là Thiết Ngưu, lại có địa ngục tên là Thiết Y, lại có địa ngục tên là Thiên Nhẫn, lại có địa ngục tên là Thiết Lư.
Lại có địa ngục tên là Dương Đồng, lại có địa ngục tên là Bảo Trụ, lại có địa ngục tên là Lưu Hỏa, lại có địa ngục tên là Canh Thiệt, lại có địa ngục tên là Tỏa Thủ, lại có địa ngục tên là Thiêu Cước.
Lại có địa ngục tên là Đạm Nhãn, lại có địa ngục tên là Thiết Hoàn, lại có địa ngục tên là Tránh Luận, lại có địa ngục tên là Thiết Thù, lại có địa ngục tên là Đa Sân.
Ngài Địa-Tạng Bồ-tát nói rằng: “Thưa Nhơn Giả! Trong dãy núi Thiết Vi có những địa ngục như thế số nhiều vô hạn. Lại có địa ngục Kiếu Oán, địa ngục Bạt Thiệt, địa ngục Phẩn Niếu, địa ngục Đồng Tỏa, địa ngục Hỏa Tượng, địa ngục Hỏa Cẩu, địa ngục Hỏa Mã, địa ngục Hỏa Ngưu, địa ngục Hỏa Sơn, địa ngục Hỏa Thạch, địa ngục Hỏa Sàng, địa ngục Hỏa Lương, địa ngục Hỏa Ưng, địa ngục Cứ Nha, địa ngục Bác Bì, địa ngục Âm Huyết, địa ngục Thiêu Thủ, địa ngục Thiêu Cước, địa ngục Đảo Thích, địa ngục Hỏa Ốc, địa ngục Thiết Ốc, địa ngục Hỏa Lang.
Những địa ngục như thế trong đó mỗi ngục lớn lại có những ngục nhỏ, hoặc một, hoặc hai, hoặc ba, hoặc bốn, nhẫn đến trăm nghìn, trong số đó, danh hiệu đều chẳng đồng nhau”.
Ngài Địa-Tạng Bồ-tát nói với Ngài Phổ-Hiền Bồ-tát rằng: “Thưa Nhơn Giả! Đó đều là do chúng-sanh trong cõi Diêm-Phù-Đề làm những điều ác mà tùy nghiệp chiêu cảm ra những địa ngục như thế.
Nghiệp lực rất lớn, có thể sánh với núi Tu Di, có thể sâu dường biển cả, có thể ngăn đạo thánh. Vì thế chúng-sanh chớ khinh điều quấy nhỏ mà cho là không tội, sau khi chết đều có quả báo, dầu đến mảy mún đều phải chịu lấy.
Chí thân như cha với con, mỗi người cũng theo nghiệp của mình mà đi khác đường, dầu cho có gặp nhau cũng chẳng bằng lòng chịu khổ thay nhau.
Nay tôi nương oai lực của đức Phật mà nói sơ lược những sự tội báo nơi địa ngục. Trông mong Nhơn Giả tạm nghe lời đó”.
Ngài Phổ-Hiền Bồ-tát đáp rằng: “Dầu từ lâu tôi đã rõ tội báo nơi ba đường ác đạo rồi, nhưng tôi muốn Nhơn Giả nói ra để làm cho tất cả chúng-sanh có tâm hạnh ác trong đời mạt pháp sau nầy, nghe được lời dạy của Nhơn Giả, mà biết quy hướng về Giáo Pháp của Phật”.
TỘI BÁO TRONG ĐỊA NGỤC. Ngài Địa-Tạng Bồ-tát nói rằng: “Thưa Nhơn Giả! Những sự tội báo trong chốn địa ngục như vầy:
Hoặc có địa ngục kéo lưỡi người tội ra mà cho trâu cày trên đó, hoặc có địa ngục moi tim người tội để cho quỉ Dạ Xoa ăn, hoặc có địa ngục vạc dầu sôi sùng sục nấu thân người tội, hoặc có địa ngục đốt cột đồng cháy đỏ rồi bắt người tội ôm lấy.
Hoặc có địa ngục từng bựng lửa lớn bay tấp vào người tội, hoặc có địa ngục toàn cả thuần là băng giá, hoặc có địa ngục đầy vô hạn đồ phẩn tiểu, hoặc có địa ngục lao gai chông sắt, hoặc địa ngục đâm nhiều giáo lửa. Hoặc có địa ngục chỉ đập vai lưng, hoặc có địa ngục chỉ đốt chân tay, hoặc có địa ngục cho rắn sắt quấn cắn, hoặc có địa ngục xua đuổi chó sắt, hoặc có địa ngục đóng ách lừa sắt.
Nhơn Giả! Những quả báo như thế trong mỗi mỗi ngục có trăm nghìn thứ khí cụ để hành hình, đều là bằng đồng, bằng sắt, bằng đá, bằng lửa. Bốn loại khí cụ nầy do các hạnh nghiệp quấy của các chúng-sanh mà cảm vời ra. Nếu tôi thuật rõ cả những sự về tội báo ở địa ngục, thời trong mỗi ngục lại còn có trăm nghìn thứ khổ sở, huống chi là nhiều ngục!
Nay tôi nương sức oai thần của đức Phật và vì Nhơn Giả hỏi mà nói sơ lược như thế. Nếu nói rõ cả thời kiếp nói cũng không hết”.
KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN
NHƯ-LAI TÁN THÁN
PHẨM THỨ SÁU
PHẬT PHÓNG QUANG DẶN BẢO. Lúc đó khắp thân của đức Thế-Tôn phóng ra ánh sáng lớn soi khắp đến trăm nghìn muôn ức hằng hà sa cõi nước của chư Phật; trong ánh sáng đó vang ra tiếng lớn bảo khắp các cõi nước của chư Phật rằng:
“Tất cả hàng đại Bồ-tát và Trời, Rồng, Quỉ, Thần vân vân … lóng nghe hôm nay Ta khen ngợi rao bày những sự của Ngài Địa-Tạng Bồ-tát ở trong mười phương thế-giới, hiện ra sức từ bi oai thần không thể nghĩ bàn, để cứu giúp tất cả tội khổ chúng-sanh.
Sau khi ta diệt độ, thời hàng Bồ-tát Đại-sĩ các ông cùng với Trời, Rồng, Quỉ, Thần vân vân… nên dùng nhiều phương chước để gìn giữ Kinh nầy, làm cho tất cả mọi loài chúng-sanh đều khỏi tất cả sự khổ, mà chứng cảnh vui Niết Bàn”.
PHỔ-QUẢNG THƯA THỈNH. Nói lời ấy xong, trong Pháp hội có một vị Bồ-tát tên là Phổ-Quảng cung kính chắp tay mà bạch cùng đức Phật rằng: “Con nay nghe đức Thế-Tôn ngợi khen Ngài Địa-Tạng Bồ-tát có đức oai thần rộng lớn không thể nghĩ bàn như thế.
Trông mong đức Như-Lai lại vì những chúng-sanh trong thời mạt pháp sau nầy, mà tuyên nói các sự nhơn quả của Ngài Địa-Tạng Bồ-tát làm lợi ích cho hàng Trời, người. Làm cho hàng Trời, Rồng, Bát bộ và chúng-sanh trong đời sau kính vâng lời của đức Phật”.
Bấy giờ, đức Thế-Tôn bảo Ngài Phổ-Quảng Bồ-tát cùng trong tứ chúng rằng: “Lóng nghe! Lóng nghe! Ta sẽ vì các ông nói lược về những sự phước đức của Ngài Địa-Tạng Bồ-tát làm lợi ích cho người cùng Trời”.
Ngài Phổ-Quảng bạch Phật rằng: “Vâng! Bạch đức Thế-Tôn! Chúng con xin ham muốn nghe”.
PHẬT DẠY SỰ LỢI ÍCH. Đức Phật bảo Ngài Phổ-Quảng Bồ-tát: “Trong đời sau, như có người thiện nam, kẻ thiện nữ nào nghe được danh hiệu của Địa-Tạng đại Bồ-tát, hoặc là chắp tay, hoặc là ngợi khen, hoặc là đảnh lễ, hoặc là luyến mộ, người đó sẽ qua khỏi tội khổ trong ba mươi kiếp.
Nầy Phổ-Quảng! Như có kẻ thiện nam hay người thiện nữ nào hoặc là họa vẽ hình tượng của Ngài Địa-Tạng Bồ-tát rồi chừng một lần chiêm ngưỡng, một lần đảnh lễ, người đó sẽ được sanh lên cõi Trời Đao Lợi một trăm lần, không còn phải bị sa đọa vào ác đạo nữa.
Ví dầu ngày kia phước Trời đã hết mà sanh xuống nhơn gian, cũng vẫn làm vị Quốc Vương, không hề mất sự lợi lớn.
KHỎI NỮ THÂN. Như có người nữ nào nhàm chán thân gái, hết lòng cúng dường tượng vẽ của Địa-Tạng Bồ-tát, và những tượng cất bằng đất, đá, keo, sơn, đồng, sắt, vân vân… Ngày ngày thường đem hoa, hương, đồ ăn, đồ uống, y phục, gấm lụa, tràng phan, tiền bạc, vật báu vân vân… cúng dường như thế mãi không thôi.
Người thiện nữ đó sau khi mãn một thân gái hiện tại, thời đến trăm nghìn muôn kiếp còn không sanh vào cõi nước có người nữ, huống nữa là thọ thân gái! Trừ khi vì lòng từ phát nguyện cần phải thọ thân gái để độ chúng-sanh. Nương nơi phước cúng dường Địa-Tạng Bồ-tát và sức công đức đó, trong trăm nghìn muôn kiếp chẳng còn thọ thân người nữ lại nữa.
THÂN XINH ĐẸP. Lại nữa, nầy Phổ-Quảng Bồ-tát! Nếu có người nữ nào chán thân xấu xí và nhiều bịnh tật, đến nơi trước tượng của Ngài Địa-Tạng Bồ-tát chí tâm chiêm ngưỡng đảnh lễ chừng trong khoảng một bữa ăn, người nữ đó trong nghìn vạn kiếp thọ sanh được thân hình tướng mạo xinh đẹp không có bịnh tật.
Người nữ xấu xí đó nếu không nhàm thân gái, thời trăm nghìn muôn ức đời thường làm con gái nhà Vua cho đến làm Vương Phi, dòng dõi nhà quan lớn cùng con gái các vị đại Trưởng Giả, tướng mạo đoan trang xinh đẹp. Do vì có lòng chí thành chiêm ngưỡng đảnh lễ hình tượng của Ngài Địa-Tạng Bồ-tát mà đặng phước như thế.
QUỈ THẦN HỘ VỆ. Lại nữa, nầy Phổ-Quảng! Như có người thiện nam, người thiện nữ nào có thể đối trước tượng của Địa-Tạng Bồ-tát mà trổi các thứ kỹ nhạc, ngâm ca khen ngợi, dùng hương hoa cúng dường, cho đến khuyến hóa được một người hay nhiều người.
Những hạng người đó ở trong đời hiện tại cùng thuở vị lai sau, thường được trăm nghìn vị Quỉ Thần ngày đêm theo hộ vệ còn không cho những việc hung dữ đến tai người đó, huống là để cho người đó phải chịu các tai vạ bất ngờ!
KHINH CHÊ MẮC TỘI. Lại nữa, nầy Phổ-Quảng Bồ-tát! Trong đời sau, như có người ác và ác thần, ác quỉ nào thấy kẻ thiện nam, người thiện nữ quy y cung kính, cúng dường ngợi khen chiêm ngưỡng đảnh lễ hình tượng của Ngài Địa-Tạng Bồ-tát, mà vọng sanh khinh chê là không có công đức cùng không có sự lợi ích, hoặc nhăn răng ra cười, hoặc chê sau lưng hay chê trước mặt, hoặc khuyên bảo người khác cùng chê, hoặc khuyên bảo một người cùng chê hay nhiều người cùng chê, cho đến sanh lòng chê bai trong chừng một niệm.
Thời những kẻ như thế đến sau khi một nghìn đức Phật trong hiện kiếp nhập diệt cả, bị tội báo khinh chê nên còn ở trong địa ngục A Tỳ chịu tội khổ rất nặng.
Qua khỏi hiện kiếp nầy mới được thọ thân ngạ quỉ, rồi mãi đến một nghìn kiếp sau mới thọ thân súc sanh, lại phải trải qua đến một nghìn kiếp nữa mới đặng sanh làm người.
Dầu được làm người nhưng ở vào hạng bần cùng hèn hạ tật nguyền thiếu sứt, hay bị những nghiệp ác ràng buộc vào thân, không bao lâu phải sa đọa vào ác đạo nữa.
Nầy Phổ-Quảng! Khinh chê người khác cúng dường mà còn mắc phải tội báo xấu như thế, huống nữa là tự sanh ác kiến mà khinh chê phá diệt!
TIÊU TỘI CHƯỚNG. Lại nữa, nầy Phổ-Quảng Bồ-tát! Trong đời sau, như có người nam, người nữ nào đau nằm liệt mãi trên giường gối, cầu sống hay muốn chết cũng đều không được. Hoặc đêm nằm chiêm bao thấy Quỉ dữ cho đến kẻ thân thích trong nhà, hoặc thấy đi trên đường nguy hiểm hoặc bị bóng đè, hoặc với Quỉ thần cùng đi.
Trải qua nhiều tháng, nhiều năm, đến đỗi thành bịnh lao, bịnh bại. Trong giấc ngủ kêu ráo thê thảm sầu khổ. Đây đều bị nơi nghiệp đạo luận đối chưa quyết định là khinh hay trọng, nên hoặc là khó chết, hoặc là khó lành.
Mắt phàm tục của kẻ nam, người nữ không thể biện rõ được việc đó, chỉ phải nên đối trước tượng của chư Phật Bồ-tát, to tiếng mà đọc tụng Kinh nầy một biến.
Hoặc lấy những món vật riêng của người bịnh thường ưa tiếc, như y phục, đồ quí báu, nhà cửa ruộng vườn vân vân… đối trước người bịnh cất tiếng lớn mà xướng lên rằng:
•Chúng tôi tên đó họ đó, nay vì người bịnh nầy đối trước Kinh tượng đem những của vật nầy hoặc cúng dường Kinh tượng, hoặc tạo hình tượng của Phật Bồ-tát, hoặc xây dựng chùa tháp, hoặc sắm đèn dầu thắp cúng, hoặc cúng vào của thường trụ.
Xướng lên như vậy ba lần để cho người bịnh được nghe biết. Giả sử như thần thức của người bịnh đã phân tán đến hơi thở đã dứt, thời hoặc một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày cho đến bảy ngày, cứ lớn tiếng xướng bạch như trên và lớn tiếng tụng Kinh nầy.
Sau khi người bịnh đó mạng chung thời dầu cho từ trước có tội vạ nặng, nhẫn đến năm tội vô gián, cũng được thoát khỏi hẳn, thọ sanh vào đâu cũng thường nhớ biết việc đời trước.
Huống nữa là người thiện nam, người thiện nữ nào tự mình biên chép Kinh nầy, hoặc bảo người biên chép, hoặc tự mình đắp vẽ hình tượng của Bồ-tát, cho đến bảo người khác vẽ đắp, người đó khi thọ quả báo chắc đặng nhiều lợi lớn.
Nầy Phổ-Quảng Bồ-tát! Vì thế [nên, nếu ông thấy có người nào đọc] tụng Kinh nầy, cho đến chỉ trong một niệm ngợi khen Kinh nầy, hoặc là có lòng cung kính đối với Kinh, thời ông cần phải dùng trăm nghìn phương chước khuyến hóa người đó, phát lòng siêng năng chớ đừng thối thất, thời có thể được trăm nghìn muôn ức công đức không thể nghĩ bàn ở hiện tại và vị lai.
SIÊU ĐỘ VONG LINH. Lại nữa, nầy Phổ-Quảng Bồ-tát! Như những chúng-sanh đời sau, hoặc trong giấc ngủ, hoặc trong chiêm bao thấy các hạng Quỉ, Thần nhẫn đến các hình lạ, rồi hoặc buồn bã, hoặc khóc lóc, hoặc rầu rĩ, hoặc than thở, hoặc hãi hùng, hoặc sợ sệt.
Đó đều là vì hoặc cha mẹ, con em, hoặc chồng vợ, quyến thuộc trong một đời, mười đời, hay trăm đời nghìn đời về thuở quá khứ bị đọa lạc vào ác đạo chưa được ra khỏi, không biết trông mong vào phước lực nơi nào để cứu vớt nỗi khổ não, nên mới về mách bảo với người có tình cốt nhục trong đời trước cầu mong làm phương-tiện gì để hầu được thoát khỏi ác đạo.
Nầy Phổ-Quảng [Bồ-tát]! Ông nên dùng sức oai thần, khiến hàng quyến thuộc đó đối trước hình tượng của chư Phật, chư Bồ-tát chí tâm tự đọc Kinh nầy, hoặc thỉnh người khác đọc đủ số ba biến hoặc đến bảy biến.
Như vậy kẻ quyến thuộc đương mắc trong ác đạo kia, khi tiếng tụng Kinh đủ số mấy biến đó xong sẽ đặng giải thoát, cho đến trong khi mê ngủ không còn thấy hiện về nữa.
KHỎI NÔ LỆ. Lại này nữa Phổ-Quảng [Bồ-tát]! Như đời sau nầy có những hạng người hạ tiện, hoặc tớ trai, hoặc tớ gái nhẫn đến những kẻ không được quyền tự do, rõ biết là do tội nghiệp đời trước gây ra cần phải sám hối đó, thời nên chí tâm chiêm ngưỡng đảnh lễ hình tượng của Ngài Địa-Tạng Bồ-tát. Rồi trong bảy ngày niệm danh hiệu của Ngài Địa-Tạng Bồ-tát đủ một muôn biến.
Những người trên đó sau khi mãn báo thân hạ tiện ở hiện đời, trong nghìn muôn đời về sau thường sanh vào bực tôn quí, trọn không bao giờ còn phải sa đọa vào ba đường ác khổ nữa.
SANH CON DỄ NUÔI. Lại vầy nữa, nầy Phổ-Quảng Bồ-tát! Về trong thuở sau nầy, nơi cõi Diêm-Phù-Đề, trong hàng Sát Đế Lợi, Bà La Môn, Trưởng Giả, Cư Sĩ, tất cả các hạng người, và những dân tộc dòng họ khác, như có người nào mới sanh đẻ hoặc con trai hoặc con gái, nội trong bảy ngày, sớm vì đứa trẻ mới sanh ra đó mà tụng Kinh điển không thể nghĩ bàn nầy, lại vì đứa trẻ mà niệm danh hiệu của Ngài Địa-Tạng Bồ-tát đủ một muôn biến.
Được như vậy thời đứa trẻ hoặc trai hay là gái mới sinh ra đó, nếu đời trước nó có gây lấy tội vạ chi cũng đặng thoát khỏi cả, nó sẽ an ổn vui vẻ dễ nuôi, lại thêm được sống lâu.
Còn như nó là đứa nương nơi phước lực mà thọ sanh, thời đời nó càng được an vui cùng sống lâu hơn.
NGÀY THẬP TRAI TỤNG KINH ĐƯỢC PHƯỚC. Lại vầy nữa, nầy Phổ-Quảng [Bồ-tát]! Trong mỗi tháng những ngày: Mùng một, mùng tám, mười bốn, rằm, mười tám, hăm ba, hăm bốn, hăm tám, hăm chín và ba mươi, mười ngày trên đây là ngày mà các nghiệp tội kết nhóm lại để định là nặng hay nhẹ.
Tất cả những cử chỉ động niệm của chúng-sanh trong cõi Nam Diêm-Phù-Đề không có điều gì chẳng phải là tội lỗi, huống nữa là những kẻ buông lung giết hại, trộm cắp, tà dâm, vọng ngữ, trăm điều tội lỗi.
Về đời sau, nếu có chúng-sanh nào trong mười ngày trai kể trên đây, mà có thể đối trước hình tượng của chư Phật, Bồ-tát, Hiền, Thánh để đọc tụng Kinh nầy một biến, thời chung quanh chỗ người đó ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, trong khoảng một trăm do tuần không có xảy ra những việc tai nạn.
Còn chính nhà của người đó ở, tất cả mọi người hoặc già hoặc trẻ về hiện tại và vị lai đến trăm nghìn năm xa khỏi hẳn các ác đạo.
Trong mười ngày trai trên đây nếu có thể mỗi ngày tụng một biến Kinh nầy, thời trong đời hiện tại hay làm cho người trong nhà không phải mắc phải bịnh tật bất ngờ, đồ ăn mặc dư dật.
Nầy Phổ-Quảng [Bồ-tát]! Vì thế nên biết rằng ngài Địa-Tạng Bồ-tát có bất khả thuyết trăm nghìn muôn ức những sự oai thần lực lớn nhiều lợi ích cho chúng-sanh như thế.
Chúng-sanh trong cõi Diêm-Phù-Đề nầy có nhơn duyên lớn với ngài Địa-Tạng Đại-sĩ. Những chúng-sanh đó hoặc được nghe danh hiệu của Địa-Tạng Bồ-tát, hoặc được thấy hình tượng của Địa-Tạng Bồ-tát, cho đến nghe chừng ba chữ hay năm chữ trong Kinh nầy, hoặc một bài kệ hay một câu, thời những người đó hưởng sự an vui lạ thường trong đời hiện tại, trăm nghìn muôn đời về vị lai thường được thác sanh vào nhà tôn quí, thân hình xinh đẹp.
DANH HIỆU CỦA KINH. Khi nghe đức Phật Như-Lai tuyên bày ngợi khen ngài Địa-Tạng Đại-Sĩ xong, ngài Phổ-Quảng Bồ-tát liền quỳ xuống chắp tay mà bạch cùng đức Phật rằng:
“Bạch đức Thế-Tôn! Từ lâu con đã rõ biết vị Đại-Sĩ nầy có thần lực cùng đại nguyện lực không thể nghĩ bàn như thế rồi, song nay vì muốn những chúng-sanh trong đời sau nầy rõ biết các sự lợi ích đó, nên con mới bạch hỏi cùng đức Như-Lai.
Vâng! Con xin cung kính tin nhận lời Phật dạy.
Bạch đức Thế-Tôn! Kinh nầy đặt tên là gì và định cho con lưu bố thế nào?”
Đức Phật bảo Ngài Phổ-Quảng: “Kinh nầy có ba danh hiệu: Một là “Địa-Tạng Bồ-tát Bổn Nguyện Kinh”, cũng gọi là “Địa-Tạng Bổn Hạnh Kinh” đây là tên thứ hai, cũng gọi là “Địa-Tạng Bổn Thệ Lực Kinh” đây là tên thứ ba.
Do vì Ngài Địa-Tạng Bồ-tát từ thuở kiếp lâu xa đến nay phát nguyện rộng lớn làm lợi ích cho chúng-sanh, cho nên các ông phải đúng theo tâm nguyện mà lưu hành truyền bá Kinh nầy”.
Nghe đức Phật dạy xong, Ngài Phổ-Quảng Bồ-tát tin chịu, chắp tay cung kính lễ Phật lui ra.
KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN
LỢI ÍCH CẢ KẺ CÒN NGƯỜI MẤT
PHẨM THỨ BẢY
KHUYÊN TU THÁNH ĐẠO. Lúc đó ngài Địa-Tạng đại Bồ-tát bạch cùng đức Phật rằng: “Bạch đức Thế-Tôn! Con xem xét chúng-sanh trong cõi Diêm Phù sanh tâm động niệm không chi là chẳng phải tội.
Nếu gặp những việc về pháp sự lợi lành phần nhiều thối thất tâm tốt ban đầu. Còn hoặc khi gặp duyên sự bạo ác chẳng lành lại lần lần thêm lớn. Những hạng người trên đó như kẻ mang đá nặng đi trong bùn lầy, càng nặng thêm lần, càng khốn đốn thêm lần, chân đạp lún lút sâu.
Những người đó hoặc gặp hàng Thiện-tri-thức đội giùm đá bớt cho, hoặc là đội giùm hết cả, vì hàng Thiện-tri-thức đó có sức rất khỏe mạnh, lại dìu đỡ người ấy khuyên gắng làm cho người ấy mạnh chơn lên.
Nếu khi ra khỏi bùn lầy đến chỗ đất bằng phẳng rồi, thời cần phải xét nghĩ đến con đường hiểm xấu ấy, đừng có đi vào đó nữa.
Bạch đức Thế-Tôn! Những chúng-sanh quen theo thói ác, bắt đầu từ mảy mún rồi lần đến nhiều vô lượng.
Đến khi những chúng-sanh quen theo thói chẳng lành ấy sắp sửa mạng chung, thời cha mẹ cùng thân quyến vì người đó mà tu tạo phước lành để giúp tiền đồ cho người đó.
Hoặc treo phan lọng và thắp đèn dầu, hoặc chuyển đọc Tôn Kinh, hoặc cúng dường tượng Phật cùng hình tượng của các vị Thánh, cho đến niệm danh hiệu của Phật và Bồ-tát cùng Bích Chi Phật, làm cho một danh một hiệu thấu vào lỗ tai của người sắp mạng chung, hoặc là ở nơi bổn thức nghe biết.
Cứ theo nghiệp ác của người đó đã gây tạo, suy tính đến quả báo, thời đáng lẽ người đó phải bị đọa vào ác đạo, song nhờ thân quyến vì người đó mà tu nhơn duyên Thánh đạo, cho nên các điều tội ác của người đó thảy đều tiêu sạch.
Như sau khi người đã chết, lại có thể trong bốn mươi chín ngày vì người ấy mà tu tạo nhiều phước lành, thời có thể làm cho người chết đó khỏi hẳn chốn ác đạo, được sanh lên cõi Trời hoặc trong loài người hưởng lấy nhiều sự rất vui sướng, mà kẻ thân quyến hiện tại đó cũng được vô lượng điều lợi ích.
Vì lẽ trên đó nên nay con đối trước đức Phật Thế Tôn cùng với hàng Trời, Rồng, tám bộ chúng, người với phi nhơn vân vân… mà có lời khuyên bảo những chúng-sanh trong cõi Diêm-Phù-Đề, ngày lâm chung, kẻ thân thuộc phải cẩn thận chớ có giết hại và chớ gây tạo nghiệp duyên chẳng lành, cũng đừng tế lễ Quỉ, Thần, cầu cúng ma quái.
Vì sao thế? Vì việc giết hại cho đến tế lễ đó, không có một mảy mún chi lợi ích cho người chết cả, chỉ có kết thêm tội duyên của người đó làm cho càng thêm sâu nặng hơn thôi.
Giả sử người chết đó hoặc là đời trước hay đời hiện tại vừa rồi, đã chứng đặng phần Thánh quả, sẽ sanh vào cõi Trời, cõi người, nhưng bị vì lúc lâm chung, hàng thân thuộc gây tạo những nghiệp nhơn không lành, cũng làm cho người chết đó mắc lấy ương lụy phải đối biện, chậm sanh vào chốn lành.
Huống gì là người kia chết, lúc sanh tiền chưa từng làm được chút phước lành, đều theo ác nghiệp của họ đã gây tạo mà tự phải bị sa đọa vào ác đạo.
Hàng thân thuộc nỡ nào lại làm cho tội nghiệp của người ấy nặng thêm!
Cũng ví như, có người từ xứ xa đến, tuyệt lương thực đã ba ngày, đồ vật của người đó mang vác nặng hơn trăm cân, bỗng gặp kẻ lân cận lại gởi một ít đồ vật nữa, vì vậy mà người xứ xa đó càng phải khốn khổ nặng nề thêm.
Bạch đức Thế-Tôn! Con xem xét những chúng-sanh trong cõi Diêm-Phù-Đề, ở nơi trong giáo pháp của Phật, nếu có thể làm việc phước lành cho đến chừng bằng sợi lông, giọt nước, bằng một hột cát, một mảy bụi nhỏ, thời tất cả chúng-sanh đó đều tự mình được lợi ích cả.
TRƯỞNG GIẢ BẠCH HỎI. Khi Ngài Địa-Tạng nói lời đó như thế xong, trong pháp hội có một vị Trưởng Giả tên là Đại-biện.
Ông Trưởng Giả nầy từ lâu đã chứng quả vô sanh, hiện thân Trưởng Giả để hóa độ chúng-sanh trong mười phương, ông chắp tay cung kính mà thưa hỏi ngài Địa-Tạng Bồ-tát rằng:
“Thưa Đại-sĩ! Trong cõi Nam Diêm-Phù-Đề có chúng-sanh nào sau khi mạng chung, mà hàng quyến thuộc hoặc kẻ lớn người nhỏ, vì người chết đó mà tu các công đức, cho đến thiết trai cúng dường, làm những phước lành, thời người chết đó, có đặng lợi ích lớn cùng đặng giải thoát chăng?”
KẺ CÒN, NGƯỜI MẤT ĐỀU ĐƯỢC LỢI. Ngài Địa-Tạng Bồ-tát đáp rằng: “Nầy ông Trưởng Giả! Nay tôi vì tất cả chúng-sanh trong hiện tại nầy cùng thuở vị lai sau, nương nơi oai thần của đức Phật mà nói lược về việc đó.
Nầy ông Trưởng Giả! Những chúng-sanh ở hiện tại hay vị lai, lúc sắp mạng chung mà nghe đặng danh hiệu của một đức Phật, danh hiệu của một vị Bồ-tát hay danh hiệu của một vị Bích Chi Phật, thời không luận là có tội cùng không tội đều được giải thoát cả.
Như có người nam cùng người nữ nào lúc sanh tiền không tu tạo phước lành mà lại gây lấy những tội ác, sau khi người nầy mạng chung, hàng thân quyến kẻ lớn người nhỏ vì người chết mà tu tạo phước lợi làm tất cả việc về Thánh đạo, thời trong bảy phần công đức người chết nhờ đặng một phần, còn sáu phần công đức thuộc về người thân quyến hiện lo tu tạo đó.
Bởi vì cớ trên đây, nên những người thiện nam cùng thiện nữ ở hiện tại và vị lai, nghe lời nói vừa rồi đó nên cố gắng mà tu hành thời đặng hưởng trọn phần công đức.
Con Quỉ dữ vô thường kia không hẹn mà đến, thần hồn vơ vẩn mịt mờ chưa rõ là tội hay phước, trong bốn mươi chín ngày như ngây như điếc, hoặc ở tại các ty sở để biện luận về nghiệp quả, khi thẩm định xong thời cứ y theo nghiệp mà thọ lấy quả báo.
KHI ĐỌA VÀO CÁC ĐẠO. Thần hồn người chết đó khi chưa được thọ sanh, ở trong bốn mươi chín ngày luôn luôn trông ngóng hàng cốt nhục thân quyến tu tạo phước lành để cứu vớt cho. Qua khỏi bốn mươi chín ngày thời cứ theo nghiệp mà thọ lấy quả báo. Người chết đó nếu là kẻ có tội, thời trải qua trong trăm nghìn năm không có ngày nào được thoát khỏi. Còn nếu là kẻ phạm năm tội vô-gián (tội trọng), thời phải đọa vào đại địa-ngục chịu mãi những sự đau khổ trong nghìn kiếp, muôn kiếp.
Lại vầy nữa, nầy ông Trưởng Giả! Sau khi những chúng-sanh gây phạm tội nghiệp như thế mạng chung, hàng cốt nhục thân quyến có làm chay để giúp thêm phước lành cho người chết đó.
Thời khi sắm sửa chưa rồi cùng trong lúc đương làm chớ có đem nước gạo, lá rau vân vân… đổ vãi ra nơi đất, cho đến các thứ đồ ăn chưa dưng cúng cho Phật cùng Tăng thời chẳng được ăn trước.
Nếu như ăn trái phép và không được tinh sạch kỹ lưỡng, thời người chết đó trọn không được mảy phước nào.
Nếu có kẻ thế kỹ lưỡng, giữ gìn tinh sạch đêm dâng cúng cho Phật cùng Tăng, thời trong bảy phần công đức, người chết hưởng được một phần.
Nầy ông Trưởng Giả! Vì thế nên những chúng-sanh trong cõi Diêm Phù, sau khi cha mẹ hay người thân quyến chết, nếu có thể làm chay cúng dường, chí tâm cầu khẩn thời những người như thế, kẻ còn người mất đều đặng lợi ích cả”.
Lúc Ngài Địa-Tạng nói lời nầy, tại cung trời Đao Lợi có số nghìn muôn ức na do tha Quỉ Thần cõi Diêm-Phù-Đề, đều phát tâm Bồ-Đề vô lượng.
Ông Trưởng Giả Đại-biện vui mừng vâng lời dạy, làm lễ mà lui ra.
KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN
CÁC VUA DIÊM-LA KHEN NGỢI
PHẨM THỨ TÁM
DIÊM-LA VƯƠNG CÙNG QUỈ VƯƠNG VÂN TẬP. Lúc đó trong dãy núi Thiết Vi có vô lượng vị Quỉ-Vương cùng với Vua Diêm-La đồng lên cung Trời Đao Lợi đến chỗ của đức Phật.
Các vị Quỉ-Vương đó tên là:
Ác Độc Quỉ-Vương, Đa Ác Độc Quỉ-Vương, Đại Tránh Quỉ-Vương, Bạch Hổ Quỉ-Vương, Huyết Hổ Quỉ-Vương,
Xích Hổ Quỉ-Vương, Tán Ương Quỉ-Vương, Phi Thân Quỉ-Vương, Điển Quang Quỉ-Vương, Lang Nha Quỉ-Vương, Đạm Thú Quỉ-Vương, Phụ Thạch Quỉ-Vương,
Chủ Hao Quỉ-Vương, Chủ Họa Quỉ-Vương, Chủ Phước Quỉ-Vương, Chủ Thực Quỉ-Vương, Chủ Tài Quỉ-Vương, Chủ Súc Quỉ-Vương,
Chủ Cầm Quỉ-Vương, Chủ Thú Quỉ-Vương, Chủ Mị Quỉ-Vương, Chủ Sản Quỉ-Vương, Chủ Mạng Quỉ-Vương, Chủ Tật Quỉ-Vương, Chủ Hiểm Quỉ-Vương,
Tam Mục Quỉ-Vương, Tứ Mục Quỉ-Vương, Ngũ Mục Quỉ-Vương,
Kỳ Lợi Thất Vương, Đại Kỳ Lợi Thất Vương,
Kỳ Lợi Xoa Vương, Đại Kỳ Lợi Xoa Vương,
A Na Tra Vương, Đại A Na Tra Vương.
Những vị Đại Quỉ-Vương như thế vân vân… mỗi vị cùng với trăm nghìn Tiểu Quỉ-Vương, cả thảy ở trong cõi Diêm-Phù-Đề, đều có chức trách, đều có phần chủ trị.
Các vị Quỉ-Vương đó cùng với Vua Diêm-La nương sức oai thần của đức Phật, và oai lực của ngài Địa-Tạng đại Bồ-tát, đồng lên đến cung Trời Đao Lợi đứng qua một phía.
VUA DIÊM-LA BẠCH PHẬT. Bấy giờ Vua Diêm-La quì gối chắp tay bạch cùng đức Phật rằng:
“Bạch đức Thế-Tôn! Nay chúng con cùng các vị Quỉ-Vương nương sức oai thần của đức Phật và oai lực của ngài Địa-Tạng Bồ-tát mới được lên đến đại hội nơi cung trời Đao Lợi nầy, mà cũng là vì chúng con đặng phước lành vậy.
Nay chúng con có chút việc nghi ngờ, dám bạch hỏi đức Thế-Tôn, cúi xin đức Thế-Tôn từ bi vì chúng con mà chỉ dạy cho”.
Đức Phật bảo Vua Diêm-La rằng: “Cho phép ông hỏi, Ta sẽ vì ông mà dạy rõ”.
Bấy giờ, Vua Diêm-La chiêm ngưỡng đảnh lễ đức Thế-Tôn và ngó ngoái lại Ngài Địa-Tạng Bồ-tát, rồi bạch cùng đức Phật rằng:
“Con xem xét Ngài Địa-Tạng Bồ-tát ở trong sáu đường dùng trăm nghìn phương chước để cứu độ những chúng-sanh mắc phải tội khổ, Ngài không từ mệt nhọc.
Ngài Địa-Tạng Bồ-tát đây có những sự thần thông không thể nghĩ bàn được như thế, nhưng sao hàng chúng-sanh vừa đặng thoát khỏi tội báo, không bao lâu lại phải bị đọa vào ác đạo nữa?
Bạch đức Thế-Tôn! Ngài Địa-Tạng Bồ-tát đã có thần lực chẳng thể nghĩ bàn như thế, nhưng tại vì cớ sao hàng chúng-sanh chẳng chịu nương về đường lành để được giải thoát mãi mãi? Cúi xin đức Thế-Tôn dạy rõ việc đó cho chúng con”.
PHẬT GIẢNG SỞ NHƠN. Đức Phật bảo Vua Diêm-La rằng: “Chúng-sanh trong cõi Nam Diêm-Phù-Đề tánh tình cứng cỏi khó dạy, khó sửa. Ngài Địa-Tạng đại Bồ-tát đây trong trăm nghìn kiếp đã từng cứu vớt những chúng-sanh đó làm cho sớm được giải thoát.
Những người bị tội báo cho đến bị đọa vào đường ác lớn, Ngài Địa-Tạng Bồ-tát dùng sức phương-tiện nhổ sạch cội gốc nghiệp duyên, mà làm cho chúng-sanh đó nhớ biết những công việc ở đời trước.
Tại vì chúng-sanh trong cõi Diêm-Phù-Đề kết nghiệp dữ, phạm tội nặng, nên vừa ra khỏi ác đạo, rồi trở vào lại, làm nhọc cho ngài Địa-Tạng Bồ-tát phải trải qua nhiều số kiếp lo lắng để cứu độ chúng nó.
Ví như có người quên mất nhà mình, đi lạc vào con đường hiểm, trong con đường hiểm đó có rất nhiều thứ quỉ Dạ Xoa, cùng hùm sói, sư tử, rắn độc, bò cạp. Người quên đường đó ở trong đường hiểm chừng giây lát nữa sẽ bị hại.
Có một vị tri thức hiểu nhiều pháp thuật lạ, có thể trừ sự độc hại đó, cho nên có thể trừ quỉ Dạ Xoa, các loài ác độc vân vân… chợt gặp người quên lạc kia đương muốn đi thẳng vào con đường hiểm nạn, bèn vội bảo rằng:
“Ô hay! Nầy ông kia! Có duyên sự gì mà vào con đường hiểm nạn nầy? Ông có pháp thuật lạ gì có thể ngăn trừ các sự độc hại chăng?”
Người lạc đường đó, bỗng nghe lời hỏi trên mới rõ là đường hiểm nạn, bèn liền lui trở lại muốn ra khỏi đường hiểm nạn đó.
Vị Thiện-tri-thức ấy nắm tay dìu dắt, dẫn người lạc lối đó ra ngoài đường hiểm nạn, khỏi các sự độc hại đến nơi con đường tốt, làm cho được an ổn rồi bảo rằng:
“Nầy người lạc đường! Từ nay về sau chớ có đi vào con đường hiểm nạn đó nữa, ai mà vào con đường hiểm đó ắt khó ra khỏi đặng, lại còn phải bị tổn tánh mạng”.
Người lạc đường đó cũng sanh lòng cảm trọng. Lúc từ biệt nhau, vị tri thức lại dặn thêm:
“Nếu ông có gặp kẻ quen người thân cùng những người đi đường hoặc trai hay gái, thời ông bảo cho họ biết con đường đó có rất nhiều sự độc hại, vào đó ắt phải tổn tánh mạng, chớ để cho những người ấy tự vào chỗ chết!”.
Vì thế nên ngài Địa-Tạng Bồ-tát đủ đức từ bi lớn, cứu vớt chúng-sanh mắc tội khổ, muốn cho chúng nó sanh lên cõi trời cõi người để hưởng lấy sự vui sướng tốt đẹp.
Những chúng-sanh tội khổ đó rõ biết sự khổ trong con đường ác nghiệp rồi, khi đã được ra khỏi, chẳng còn trở vào nữa.
Như người quên đường kia lạc vào đường hiểm, gặp vị Thiện-tri-thức dẫn dắt cho ra khỏi không bao giờ còn lạc vào nữa.
Gặp gỡ người khác lại bảo chớ vào đường ấy, tự nói rằng mình là quên đường nên đi lạc vào đó, nay đặng thoát khỏi rồi, trọn hẳn không còn trở vào đường đó nữa.
Nếu còn đi vào con đường ấy nữa, thời là còn mê lầm không biết đó là con đường hiểm nạn mà mình đã từng sa lạc rồi, hoặc đến nỗi phải mất mạng.
Như chúng-sanh bị đọa vào chốn ác đạo, ngài Địa-Tạng Bồ-tát dùng sức phương-tiện cứu vớt cho được thoát khỏi, sanh vào cõi trời rồi cũng vẫn trở vào ác đạo nữa.
Nếu chúng-sanh đó kết nghiệp ác quá nặng, thời ở mãi chốn địa ngục không lúc nào được thoát khỏi.
QUỈ VƯƠNG BÀY THIỆN NGUYỆN. Bấy giờ Ác Độc Quỉ-Vương chắp tay cung kính bạch cùng đức Phật rằng:
“Bạch đức Thế-Tôn! Chúng con là hàng Quỉ-Vương số đông vô lượng, ở trong cõi Diêm-Phù-Đề, hoặc có vị làm lợi ích cho người, hoặc có vị làm tổn hại cho người, mỗi mỗi đều không đồng nhau.
Nhưng vì nghiệp báo khiến quyến thuộc chúng con đi qua thế-giới, ác nhiều lành ít.
Đi qua sân nhà người, hoặc thành ấp, xóm làng, trại vườn, buồng nhà, trong đó như có người trai kẻ gái nào tu được chút phước lành bằng mảy lông sợi tóc, cho đến treo một lá phan, một bảo cái, chút hương, chút hoa cúng dường tượng Phật cùng tượng Bồ-tát, hoặc đọc tụng Tôn Kinh, đốt hương cúng dường một bài kệ, một câu Kinh vân vân…
Hàng Quỉ-Vương chúng con cung kính làm lễ người đó như kính lễ các đức Phật thuở quá khứ, đương hiện tại cùng lúc vị lai.
Chúng con truyền các hàng Tiểu quỉ có oai lực lớn, và kẻ có phần chức trách về cuộc đất đai đó, đều phải hộ trợ giữ gìn, còn chẳng cho việc dữ cùng sự tai nạn bất kỳ, bịnh tật hiểm nghèo thình lình, cho đến những việc không vừa ý đến gần chỗ của các nhà đó, huống là để vào cửa!”
Đức Phật khen Quỉ-Vương rằng: “Hay thay! Tốt thay! Các ông cùng với Vua Diêm-La có thể ủng hộ kẻ thiện nam, người thiện nữ như thế! Ta cũng truyền cho các vị trời Phạm Vương, Đế Thích hộ vệ các ông”.
CHỦ MẠNG TRÌNH THƯA. Khi đức Phật nói lời ấy xong, trong pháp hội có một vị Quỉ-Vương tên là Chủ Mạng bạch cùng đức Phật rằng:
“Bạch đức Thế-Tôn! Bổn nghiệp duyên của con là cai quản về tuổi thọ của người trong cõi Diêm-Phù-Đề, khi sanh khi tử con đều coi biết đó, cứ theo nơi bổn nguyện của con thời có lợi ích rất lớn cho mọi người.
Nhưng tại vì chúng-sanh không hiểu ý của con nên đến đổi khi sanh khi tử đều không được an ổn. Tại làm sao thế?
KHI SANH NỞ NÊN LÀM LÀNH KIÊNG ÁC. Người trong cõi Diêm-Phù-Đề lúc mới sanh, không luận là con trai hay con gái, khi sắp sanh ra phải nên làm việc phước lành thêm sự lợi ích cho nhà cửa, thời Thổ Địa vui mừng không xiết, ủng hộ cả mẹ lẫn con đều đặng nhiều sự an vui, hàng thân quyến cũng được phước lợi.
Hoặc khi đã hạ sanh rồi, nên cẩn thận chớ có giết hại sanh vật để lấy những vị tươi ngon cung cấp cho người sản mẫu ăn, cùng nhóm họp cả hàng quyến thuộc lại để uống rượu ăn thịt, ca xang đờn sáo. Nếu làm những việc trên đó có thể làm cho người mẹ đứa con chẳng đặng an vui.
Vì sao thế? Vì lúc sanh sản nguy hiểm đó có vô số loài quỉ dữ cùng ma quái tinh mị muốn ăn huyết tanh.
Nhờ có con sớm đã sai các vị Thần linh xá trạch thổ địa, bảo hộ mẹ con người ấy, làm cho được an vui mà đặng nhiều sự lợi ích.
Người ấy thấy mình được an ổn, thời đáng lẽ nên làm phước lành để đền đáp công ơn Thổ Địa, mà trái lại giết hại loài sinh vật, hội họp thân quyến, vì lẽ nầy, đã phạm tội lỗi tất phải tự thọ lấy tai vạ, mẹ con đều tổn.
LÚC CHẾT NÊN TU PHƯỚC. Lại người trong cõi Diêm-Phù-Đề đến lúc mạng chung, không luận là người lành hay kẻ dữ, con cũng đều muốn cho họ không bị đọa lạc vào chốn ác đạo. Huống gì là người lúc sanh tiền biết tu tạo cội phước lành giúp thêm oai lực cho con.
Trong cõi Diêm-Phù-Đề, những người làm lành đến lúc mạng chung cũng còn có trăm nghìn quỉ thần ác đạo hoặc biến ra hình cha mẹ, nhẫn đến hóa làm người thân quyến dắt dẫn thần hồn người chết đi cho đọa lạc vào chốn ác đạo, huống chi là những kẻ lúc sanh tiền đã sẵn tạo nghiệp ác.
Bạch đức Thế-Tôn! Những kẻ nam tử nữ nhơn ở cõi Diêm-Phù-Đề, lúc lâm chung, thời thần thức hôn mê không biện được lẽ lành điều dữ, cho đến mắt cùng tai không còn thấy nghe gì hết.
Hàng thân quyến của người lâm chung đó, nên phải sắm sửa làm sự cúng dường lớn, tụng đọc Tôn Kinh, niệm danh hiệu của Phật và Bồ-tát, tu tạo nhơn duyên phúc lành như thế, có thể cho người chết thoát khỏi chốn ác đạo, các thứ ma, quỉ, ác thần thảy đều phải lui tan cả hết.
Bạch đức Thế-Tôn! Tất cả chúng-sanh lúc lâm chung nếu đặng nghe danh hiệu của một đức Phật, danh hiệu của một Bồ-tát, hoặc một câu, một bài kệ Kinh điển đại thừa, con xem xét thấy hạng người ấy, trừ năm tội Vô-gián cùng tội sát hại, những nghiệp ác nho nhỏ đáng lẽ phải sa vào chốn ác đạo, liền đặng thoát khỏi cả”.
ĐỨC PHẬT CĂN DẶN. Đức Phật bảo Chủ Mạng Quỉ-Vương rằng: “Ông vì có lòng đại từ nên có thể phát ra lời nguyện lớn ở trong sanh tử cứu hộ chúng-sanh như thế.
Như về trong đời sau nầy, có kẻ nam người nữ nào đến lúc mạng chung, ông chớ quên lãng lời nguyện trên đó, đều nên làm cho giải thoát mãi mãi được an vui”.
Chủ Mạng Quỉ-Vương bạch cùng đức Phật rằng: “Xin đức Thế-Tôn chớ lo! Trọn đời của con luôn luôn ủng hộ chúng sinh ở cõi Diêm-Phù-Đề, lúc sanh lúc tử đều làm cho được an vui cả.
Chỉ trông mong các chúng-sanh trong lúc sanh cùng lúc tử, tin theo lời của con đã nói trên thời đều giải thoát đặng lợi ích lớn”.
ĐỨC PHẬT THỌ KÝ CHO CHỦ MẠNG. Bấy giờ đức Phật bảo Ngài Địa-Tạng Bồ-tát rằng: “Vị đại Quỉ-Vương cai quản về tuổi thọ của mọi người đây đã từng trải qua trăm nghìn đời làm vị Quỉ-Vương, ủng hộ chúng-sanh trong lúc sanh cùng khi tử.
Đó là bực Bồ-tát Đại-sĩ vì lòng từ bi phát nguyện hiện thân đại Quỉ, chớ thiệt thời không phải Quỉ.
Quá một trăm bảy mươi kiếp sau, ông đó sẽ được thành Phật hiệu là Vô Tướng Như-Lai, kiếp đó tên là An Lạc. Cõi nước tên là Tinh Trụ, thọ mạng của đức Phật đó đến số kiếp không thể tính đếm được.
Nầy Địa-Tạng Bồ-tát! Những sự của vị đại Quỉ-Vương đó không thể nghĩ bàn như thế, hàng Trời cùng người được vị ấy độ thoát cũng đến số không thể hạn lượng”.
KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN
XƯNG DANH HIỆU CHƯ PHẬT
PHẨM THỨ CHÍN
Lúc đó Ngài Địa-Tạng Bồ-tát bạch cùng đức Phật rằng: “Bạch đức Thế-Tôn! Nay con vì chúng-sanh trong đời sau mà phô bày sự lợi ích làm cho trong vòng sanh tử đặng nhiều lợi ích lớn. Cúi xin đức Thế-Tôn cho phép con nói đó”.
Đức Phật bảo ngài Địa-Tạng Bồ-tát rằng: “Nay ông muốn khởi lòng từ bi cứu vớt tất cả chúng-sanh mắc phải tội khổ trong sáu đường, mà diễn nói sự chẳng thể nghĩ bàn, bây giờ chính đã phải lúc, vậy ông nên nói ngay đi.
Giả sử ông có thể sớm làm xong nguyện đó, Ta dẫu có vào Niết Bàn, cũng không còn phải lo ngại gì đến tất cả chúng-sanh ở hiện tại và vị lai nữa”.
Ngài Địa-Tạng bạch cùng đức Phật rằng:
“Bạch đức Thế-Tôn! Vô lượng vô số kiếp về thuở quá khứ, có đức Phật ra đời hiệu là Vô Biên Thân Như-Lai.
Như có người nam người nữ nào nghe danh hiệu của đức Phật đây mà tạm thời sanh lòng cung kính, liền đặng siêu việt tội nặng sanh tử trong bốn mươi kiếp, huống là vẽ đắp hình tượng cúng dường tán thán! Người nầy được vô lượng vô biên phước lợi.
Lại hằng hà sa kiếp về thuở quá khứ, có đức Phật ra đời hiệu là Bửu Thắng Như-Lai.
Như có người nam người nữ nào được nghe danh hiệu của đức Phật đây, phát tâm quy y với Phật trong khoảng khảy móng tay, người nầy trọn hẳn không còn thối chuyển nơi đạo vô thượng chánh giác.
Lại về thuở quá khứ, có đức Phật ra đời hiệu là Ba Đầu Ma Thắng Như-Lai.
Như có người nam người nữ nào, nghe đến danh hiệu của đức Phật đây thoát qua lỗ tai, người nầy sẽ được một nghìn lần sanh lên sáu từng trời cõi dục, huống nữa là chí tâm xưng niệm!
Lại bất khả thuyết bất khả thuyết vô số kiếp về thuở quá khứ, có đức Phật ra đời hiệu là Sư Tử Hống Như-Lai.
Như có người nam người nữ nào nghe đến danh hiệu của đức Phật đây, mà phát tâm quy y chừng trong một niệm, người nầy sẽ đặng gặp vô lượng các đức Phật xoa đảnh thọ ký cho.
Lại về thuở quá khứ, có đức Phật ra đời hiệu là Câu Lưu Tôn Như-Lai.
Như có người nam người nữ nào nghe đến danh hiệu của đức Phật đây, chí tâm chiêm ngưỡng lễ bái, hoặc lại tán thán, người nầy nơi pháp hội của một nghìn đức Phật trong hiện kiếp làm vị đại Phạm Vương, đặng Phật thọ ký đạo vô thượng cho.
Lại về thuở quá khứ có đức Phật ra đời hiệu là Tỳ Bà Thi Như-Lai.
Như có người nam người nữ nào được nghe danh hiệu của đức Phật đây, thời mãi không còn sa đọa vào chốn ác đạo, thường được sanh vào chốn trời người, hưởng lấy sự vui thù thắng vi diệu.
Lại vô lượng vô số hằng hà sa kiếp về thuở quá khứ có đức Phật ra đời hiệu là Đa Bửu Như-Lai.
Như có người nam người nữ nào nghe đến danh hiệu của đức Phật đây, liền khỏi đọa vào ác đạo, thường ở tại cung trời hưởng sự vui thù thắng vi diệu.
Lại về thuở quá khứ có đức Phật ra đời hiệu Bửu Tướng Như-Lai .
Như có người nam người nữ nào nghe đến danh hiệu của đức Phật đây, sanh lòng cung kính, không bao lâu người ấy sẽ đặng quả A-La-Hán.
Lại vô lượng vô số kiếp về thuở quá khứ có đức Phật ra đời hiệu là Ca Sa Tràng Như-Lai.
Như có người nam người nữ nào nghe đến danh hiệu của đức Phật đây, thời người nầy sẽ siêu thoát tội sanh tử trong một trăm đại kiếp.
Lại về thuở quá khứ có đức Phật ra đời hiệu là Đại Thông Sơn Vương Như-Lai.
Như có người nam người nữ nào nghe đến danh hiệu của đức Phật đây, thời người nầy đặng gặp hằng hà chư Phật nói nhiều pháp mầu cho, đều đặng thành đạo Bồ Đề.
Lại về thuở quá khứ, có đức Tịnh Nguyệt Phật, đức Sơn Vương Phật, đức Trí Thắng Phật, đức Tịnh Danh Vương Phật, đức Trí Thành Tựu Phật, đức Vô Thượng Phật, đức Diệu Thinh Phật, đức Mãn Nguyệt Phật, đức Nguyệt Diện Phật, có bất khả thuyết đức Phật Thế Tôn như thế.
Tất cả chúng-sanh trong thời hiện tại cùng thuở vị lai: Hoặc là Trời, hoặc là người, hoặc người nam, hoặc người nữ chỉ niệm được danh hiệu của một đức Phật thôi, sẽ được vô lượng công đức, huống nữa là niệm được nhiều danh hiệu.
Những chúng-sanh đó lúc sanh lúc tử đặng nhiều phước lợi, không còn phải đọa vào ác đạo nữa.
Như có người nào sắp mạng chung, hàng thân quyến trong nhà nhẫn đến một người vì người bịnh sắp chết đó mà niệm lớn tiếng danh hiệu của một đức Phật, thời người chết đó, trừ năm tội lớn vô gián, các nghiệp báo khác đều tiêu sạch cả.
Năm tội lớn vô gián kia dầu rất nặng nề đáng lẽ phải trải qua ức kiếp hẳn không ra khỏi đặng quả khổ, nhưng bởi lúc lâm chung, nhờ người khác vì đó mà xưng niệm danh hiệu của Phật cho nên những tội nặng đó cũng lần lần tiêu sạch.
Huống là chúng-sinh tự mình xưng danh hiệu của chư Phật, người nầy đặng vô lượng phước lành, trừ diệt vô lượng khổ.
Kinh Ðịa Tạng Bồ-tát Bổn Nguyện quyển Trung hết
Bổn hạnh Ðịa Tạng,
Thệ nguyện rộng sâu,
Gậy vàng châu sáng độ chúng-sanh,
Ðịa ngục khổ không ngần,
Tinh tấn kiên thành,
Khỏi mắc khổ trầm luân.
Nam-mô Thường-trụ Thập-phương Pháp (3 lần)
Nam-mô Địa-Tạng-Vương Bồ-tát (3 lần)